Bài thơ này mình sáng tác gần hai chục năm về trước trong lúc tâm trạng hơi có tí bất ổn. Lúc đó đọc không thấy ổn mà giờ đọc lại thấy chất chứa bên trong bao nhiêu cảm xúc. Không biết có những lúc mình từng trong cơn khủng hoảng về cảm xúc đến mức này. Thế mới biết trưởng thành là một quá trình dài và đôi khi bạn buộc phải đi qua những xáo trộn, bất an về cảm xúc, tâm tư để trở nên cứng cáp và vững vàng hơn.
—
Gió vô tình đưa qua miền ký ức
Ta chống chếnh như người say
Say kỉ niệm, say nỗi buồn
Lời nói khó quên, vết cứa sâu lâu kín miệng
Ta chống chếnh như người say
Lắc lư, chao đảo
Muốn bước tiếp sợ hố sâu phía trước
Đặng dừng chân, tim ướt, mắt nhoà
Tháng năm bước qua, mùa hoa nào nở
Ru cơn say thành mộng mị
Thực ảo vô biên
Cơn mê giật mình trong giấc ngủ
Sương giăng cuối con đường cũ
Mắt người cười, ta giòn tan hơi thở
Lúng liếng giấc mơ, đong đưa nỗi nhớ
Say vần thơ, say lời yêu.
Chợt…
Nhập nhằng kí ức, chống chếnh niềm thương
Kẻ lạ cuối con đường tơ vương
Nhìn ta, miệng cười méo mó
Tim ta nhói. Chân ta chùn. Lòng ta xót.
…
Khập khiễng, quay đầu. Ta ra đi…
….
….
….
Gió lặng, sóng yên, sương sớm bay
Miệng cười, mắt biếc nắng cay cay
Tóc mềm ngả xuống đôi vai nhỏ
Hỏi khẽ lòng mình: Tỉnh cơn say?
2-5-2007